Trên người nhóm siêu thợ săn đang trốn tránh kia có lẽ đều có một phần sức mạnh của Kỳ Linh Châu.

Hiện giờ đã không còn Trịnh Đại Thiên nhìn chằm chằm, Ôn Văn không muốn từ bỏ phần sức mạnh Tai Biến gần như là cho không này.

Ở trước mặt găng tay Tai Ách, một thân sức mạnh rất khó phát huy, ngoại trừ đụng tới siêu thợ săn Tai Nạn thượng tự, bằng không đều là túi kinh nghiệm dành cho Ôn Văn mà thôi.

Đợi đến khi hút khô tất cả bọn họ rồi, Ôn Văn cũng có thể mở ra chức năng mới của trạm thu nhận!

Nắm đấm và bàn tay Ôn Văn chạm vào nhau, nhiệt tình hừng hực nói: "Phải lên đường ngay thôi, mình muốn xem thử xem là kẻ may mắn nào bị mình tìm được trước đây!"

...

Hoang Hồn đang ngồi trong hang núi tiêu hóa sức mạnh đột nhiên kêu rên một tiếng đau đớn, mạch máu trên trán gần như nổ tung.

"Xảy ra chuyện gì, có người bị giết sao?"

"Xem vị trí thì hẳn là Bạch Thương... đúng là thứ ăn hại!"

Trước đó có mười hai người cùng chia sẻ áp lực, mỗi người đều thoải lại vui sướng, hiện giờ đột nhiên thiếu mất một người, áp lực trên người mỗi người đều lớn thêm một chút.

"Thiếu đi một người thì ngài lại càng được nhiều sức mạnh hơn, khả năng có thể đột phá tới cấp Tai Biến cũng cao hơn, ngài nên vui vẻ mới đúng." Người áo đen cung kính nói.

Hoang Hồn liếc nhìn người áo đen này, đến bây giờ hắn vẫn không biết người này có mục đích gì.

Hiện giờ Hoang Hồn vẫn có lòng tin mình có sức lực để ngăn chặn người này, nhưng nếu lại tiếp tục có thêm người chết thì hắn cần phải đặt toàn bộ tâm tư vào chuyện hấp thu sức mạnh, áp lực sẽ rất lớn, đến khi đó sẽ không rảnh mà để ý tới người này.

Vì lý do an toàn, có lẽ nên giết kẻ này luôn vào bây giờ, như vậy sẽ không cần phải lo lắng về sau!

Nhưng sát tâm của Hoang Hồn vừa mới nổi lên, người áo đen kia đã hóa thành khói đen biến mất, chỉ để lại một câu nói: "Hiện giờ ngài có chút không lý trí, chờ đến khi ngài thành công rồi tôi sẽ quay lại chúc mừng thì hơn."

Người nọ rời đi rất dứt khoát, không để Hoang Hồn có chút cơ hội nào.

Sắc mặt Hoang Hồn hoảng sợ, đây là lần đầu tiên hắn phát hiện người áo đen có loại năng lực này!

Có thể trốn thoát khỏi tay hắn sau khi sức mạnh của hắn đã gia tăng nhiều như thế, người này tuyệt đối không đơn giản, mà người như thế trước này căn bản không có khả năng bị quái vật bình thường truy sát!

Kẻ này dẫn dắt mình trộm Kỳ Linh Châu khẳng định là có ý gì đó!

"Mình đã không còn đường lui nữa rồi, phải trở thành sự tồn tại cấp Tai Biến thì mọi chuyện mới có thể giải quyết dễ dàng, nếu như không thể đột phá... tất cả cũng sẽ kết thúc!"

...

Trong thôn Yêu Linh, sợi lông mày thật dài của Long trưởng thôn đột nhiên duỗi thẳng, hít một ngụm khí lạnh.

"Sức mạnh của Kỳ Linh Châu đột nhiên giảm đi, tuy chỉ là một phần không đáng kể nhưng quả thực là giảm xuống."

"Điều đó là không có khả năng, trước khi gặp chủ nhân chân chính, sức mạnh của Kỳ Linh Châu sẽ không phóng ra." Ông cụ đầu hổ khiếp sợ nói, hai người còn lại cũng lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi.

Bốn người bọn họ là sinh vật chân tự trấn thủ Kỳ Linh Châu suốt mấy trăm năm, nếu nói là chưa từng động tâm với Kỳ Linh Châu là không thể nào.

Vì thế không ai biết rõ hơn bọn họ, sức mạnh Tai Biến căn bản không thể nào bị cá thể dưới cấp Tai Biến hấp thu, cao lắm cũng chỉ là mượn dùng sức mạnh đó mà thôi.

Tai Nạn chân tự chính là cấp Tai Nạn có một ít đặc điểm của cấp Tai Biến, vì thế thực lực mới áp đảo sinh vật Tai Nạn bình thường.

Chênh lệch của bọn họ và cấp Tai Biến chi có một chút mà thôi, nhưng một chút này lại chính là lạch trời... là khoảng cách giữa người và thần!

"Lẽ nào phía sau đám trộm Kỳ Linh Châu là sự tồn tại cấp Tai Biến? Không được, phải nhanh chóng báo cho Tuân Tiên biết!" Người phụ nữ đầu chim kinh ngạc nói.

Long trưởng thôn thở dài một tiếng: "Nói cho hắn biết thì có ích lợi gì chứ, cho dù hắn mạnh cỡ nào, nếu không tìm được mục tiêu thì cũng chẳng có tác dụng gì, bây giờ chúng ta chỉ có thể hi vọng kẻ trộm Kỳ Linh Châu sớm bị phát hiện thôi."

...

Anh ưng quái nhanh vun vút bay lượn dưới tầng trời thấp, đồng thời phát ra tiếng ríu rít, âm thanh này có thể truyền đi rất xa, nhưng thật lâu vẫn không có quái vật đáp lại.

Tộc đàn anh ưng quái ở núi Tề Linh này bởi vì muốn vượt ra ngoài kết giới bị thợ săn chém giết, hoặc là bay trên trời bị kiếm trận của Tuân Anh chém giết, nói chung là toàn bộ anh ưng quái của núi Tề Linh này chỉ còn mỗi mình nó.

Điều này làm nó cảm thấy thực cô đơn, có điều rất nhanh sau đó nó đã thoát khỏi cảm xúc đau buồn đó.

Thân là tù nhân trong trạm thu nhận, nó không có tư cách đa sầu đa cảm, hiện giờ quan trọng nhất là phải tìm được thứ mà Ôn Văn cần.

Vì thế anh anh quái thay đổi âm điệu của mình, chờ một lát thì có gần trăm con quái điểu bay tới bên cạnh nó.

Tộc đàn quái điểu này bị anh ưng quái khống chế, toàn bộ quái điểu của núi Tề Linh đều đang ở nơi này đợi lệnh, đàn quái điểu từng như mây đen che trời mà bây giờ chỉ còn không tới một trăm con...

Đám quái điểu không học được cách bay thấp đã sớm biến thành vong hồn dưới lưỡi kiếm rồi.

Sau đó anh ưng quái truyền nhiệm vụ của Ôn Văn cho chúng, đám quái điểu này lập tức tản ra các phương hướng rời đi.

Bản thân anh ưng quái thì tìm một cái cây chờ đợi, không phải nó muốn lười biếng mà là kiếm trận trên bầu trời quá ác ý với quái vật hệ phi hành như nó.

Nếu cứ bay sát mặt đất thì thực lực của anh ưng quái sẽ bị áp chế rất lớn, mà một khi bay quá phạm vi sẽ biến thành món gà xé phay đúng nghĩa, vì thế ở nơi này chờ tin chính là lựa chọn tốt nhất.

Hiện giờ ở trong đầu nó đang ảo tưởng tới phần thưởng sau khi hoàn thành nhiệm vụ, mặc dù Ôn Văn không hề nương tay với đám quái vật bọn nó chút nào, nhưng một khi lập được nhiều công lao thì cũng không keo kiệt khen thưởng.

Ở bên kia Bạch Tiểu Mật không hề hoa hòe hoa sói như anh ưng quái, cô ta chỉ mượn cớ hoàn thành nhiệm vụ cho Ôn Văn để đi tìm đối thủ một mất một còn trước kia mà thôi.

Quái vật có thể kết thù với Bạch Tiểu Mật thì thực lực cũng không quá mạnh mẽ, mà quái vật không có thực lực mạnh thường có chỗ ẩn núp đặc biệt, vì thế Bạch Tiểu Mật làm thế sẽ có hiệu suất cao hơn tìm kiếm một cách mù quáng.

Càng đi tới Bạch Tiểu Mật càng cảm thấy lạnh gáy, núi Tề Linh bây giờ khủng bố hơn lúc cô mới rời đi rất nhiều.

Trên đường đi tùy ý có thể nhìn thấy xác quái vật, hơn nữa những thi thể kia đều thuộc về đám quái vật khá mạnh mẽ, vì thế đám quái vật nhỏ cảm thấy khá bất an, dãy núi Tề Linh này đã bị sợ hãi bao trùm.

Những cây kiếm dài treo trên bầu trời giống như treo bên cổ đám quái vật vậy, khu rừng vốn rậm rạp tràn đầy sức sống nhưng hiện giờ ngay cả tiếng côn trùng kêu vang cũng không nghe thấy.

Ngoại trừ đám quái vật trên người lóe ánh sáng xanh chờ đợi bị lấy đi tính mạng, đám quái vật bình thường đều ẩn núp trong hang ổ của mình, không dám lang thang bên ngoài.

Trên đường đi Bạch Tiểu Mật cũng thấy siêu thợ săn đang đuổi giết quái vật, cô không chạy cũng không dám quấy rối, chỉ cúi đầu, tay nắm làn váy đỏ, đôi tai thỏ cụp xuống, ngoan ngoãn đứng ở một bên.

Dáng vẻ của Bạch Tiểu Mật nhận được sự đồng tình của nhóm siêu thợ săn, hơn nữa trên người cô ta cũng không có ánh sáng màu xanh, vì thế không có người nào muốn giết chết con thỏ đáng thương này.

Một đường vừa đi vừa nghỉ, Bạch Tiểu Mật nhanh chóng tìm được một con quái vật sóc, nó trốn ở trong hốc cây, là một con sóc xấu xa, trước kia lúc Bạch Tiểu Mật đi ngang qua vẫn luôn ném quả thông vào đầu cô...

Hốc cây của nó là một trong những chỗ bí ẩn nhất mà Bạch Tiểu Mật biết, người mà Ôn Văn muốn tìm liệu có trốn ở đó hay không.

0.11613 sec| 2414.313 kb